30 thg 1, 2015

Thơ NHÃMY_SƯƠNGLAM_LAMNGOC "KHƠI XA"

   Thơ NHÃMY_SƯƠNGLAM_LAMNGOC "KHƠI XA"

        Nhã My vừa cho ra đời tập thơ KHƠI XA tuyển chọn những bài thơ tiêu biểu của mình được sáng tác trong khoảng thời gian xa quê hương đất nước (Thơ do NXB Văn Học ấn hành). Vi không thạo về văn thơ, HDT tôi xin trích lời tựa của nhà văn Nguyễn Khôi trong tập thơ Khơi Xa dưới đây để các cụ, các bạn tham khảo. Mời xem toàn tập "Khơi Xa" trên SlideShare.net theo đường link : http://www.slideshare.net/honglinhha7/th-nha-my-khi-xa  hoặc xem trực tiếp trên blog này ở dưới bài.

                                            
                                                      LỜI TỰA


                “KHƠI XA”
(Nỗi lòng của người con xa xứ)
Đọc thơ Nhã My là đi vào thế giới của một hồn thơ đầy nữ tính để cảm ra cái thực.

Em lạc mấy mùa trăng cố xứ

Hồn đi hoang lữ thứ xa đưa.
Đó là nỗi nhớ quê bên kia bờ đại dương thương nhớ:
Đâu rồi một tiếng gà trưa
Gáy bên hàng dậu lưa thưa bồi hồi.
Sài gòn chợt mưa chợt nắng
Người về chợt nhớ chợt mong
Tôi chợt nhớ hoa dã quỳ lối nhỏ
Khoe sắc vàng óng ả nắng yên lành
Bên trời viễn xứ loay hoay
Mù xa cố lý trắng mây nghìn trùng.

Đó là nỗi hoài niệm tình yêu đầu đời của cái thời mộng mị say sưa mà “xưa em lỡ một lời thề 
/ trăng khuya còn đó bên trời gió đưa”:
Người ở đầu sông ngóng cuối sông
Hẹn nhau mà có được tương phùng
Tóc xanh đã nhuốm màu mây bạc
Và ánh mắt sầu tiếc mông lung.

Em về xé toạc áo đông
Đem xuân đến sớm cho lòng anh say

Người xưa nhớ lối tình xưa
Riêng ta giữ mãi hương thừa xót xa

Rừng cây chết lá bao lần
Đời ta đếm tuổi vô ngần nhớ nhau
Nếu như có tiếc tình đầu
Thì xin tóc bạc đổi màu thanh xuân

Người ơi hoa bưởi hoa cau rụng
Sỏi đá buồn theo bước ngập ngừng
Mười năm chẳng thể dài hơn nữa
Mà ngắn bao nhiêu ước mộng đầu

Ta gói thời gian trong lớp bụi
Đã màu rêu úa lạnh đời nhau.

Cái tình thơ của Nhã My là cái tình đọng lại với thời gian để không thể nào quên được
Bây giờ tóc điểm sương
Em về gom thương nhớ
Yêu nhau ngày một vội
Trăm năm hơn gì không

Lối xưa buồn Vạn Hạnh
Vĩnh Long chiều mưa bay
Bên ai lòng không hẹn
Chăn gối buồn xa xôi
Nghìn câu thơ viết dở
Chữ nghĩa chẳng vơi sầu
Trăm năm đành lỗi hẹn
Riêng em một sầu thôi.
Trùm lên cái “hoài niệm” về cố xứ, về tình xưa: thơ Nhã My suốt một đời thơ là cái đau cái buồn về cái kiếp người (con người Việt Nam đương đại).
Bốn mươi năm cũng là ta
Nước xuôi bèo dạt nguồn xa chưa về
Quê hương biền biệt phương trời
Bâng khuâng một mảnh trăng thề gầy hao.
Mùa tiếp mùa qua người không thấy
Tóc phủ màu sương nhớ bâng khuâng
Nửa vòng trái đất sầu quan ngoại
Ngọn sóng chơi vơi nhớ chập chùng
Khung trời quan ngoại mờ sương khói
Thì trách làm gì nhân ảnh phai
Dài tay đếm cạn tháng ngày
Chén sầu uống cạn, xót trời tha hương
Tàn thu nhặt chiếc lá rơi
Gởi theo gió cuốn mộng đời xa xưa
Trùng dương ngọn sóng xa khơi
Chim bay lặng lẽ bên trời buồn chăng?
***
Chao ôi, xưa nay thơ là người, thơ là tiếng lòng, tiếng con tim… Thơ Nhã My cũng là vậy, nhưng là tiếng con tim thâm trầm, tỏa một hồn thơ lên tới cao xanh:
Non cao xõa tóc mây trời
Cầm bằng có gió thảnh thơi một mình
Trăng treo đêm vắng lặng thinh
Vẫy bàn tay đón một mình chơ vơ.
Để:
Giấc mơ gom mấy cho vừa

Đời người đào thải mấy mùa thương đau.
Về nghệ thuật:
       Nhã My làm thơ thuộc diện “người có tuổi”. Nghệ có nghề: một thứ thơ bàng bạc, lãng đãng và một chút ly tao, của một thoáng “trung niên thi sĩ” Bùi Giáng của một lớp thi nhân đầy nữ tính, để cho tình mãi không phai, sầu muộn mà không bi lụy hồn thơ chân thật tình đời, lỡ tình nhưng không hận tình… tất cả chỉ còn “hoài niệm” những nét vàng phai thương nhớ.
      Thơ Nhã My ngôn ngữ tinh luyện cổ phong với những hình tượng thơ đẹp, thể loại đi với ý thơ luôn mới để tạo ra tứ lạ (mỗi bài mỗi kiểu, một giọng điệu khác nhau) nên đọc không nhàm chán.
Thơ nữ, ở cái tuổi không còn trẻ nữa, mà viết được những câu như “chăn gối buồn xa xôi”,“Chiêm bao tình cũng mong manh / Buồn thu tiếng gió năm canh thở dài” “Nổi chìm trong bóng nguyệt gầy / Tình tôi nỗi nhớ lấp đầy không gian”... thì cũng đáng đọc.
Ở Nhã My, với bạn đọc sẽ thấy “Nàng” là “chiếc áo trắng” với “tà áo mỏng / trắng cả trời ban trưa” của một khơi xa hoài niệm với “Gió lùa trêu khóm lá / Anh nghe hồn đong đưa”… Đó là nữ thi sĩ thả hồn, chắp đôi cánh cho ta bay đến những chân trời viễn mộng.
                                 Góc thành Nam Hà Nội, 27/08/ 2014
                                                    Nguyễn Khôi
                                                (Nhà văn Hà Nội)



29 thg 1, 2015

THƠ LÀNG - TẬP THƠ ĐẤY ẮP TÌNH QUÊ


THƠ LÀNG - TẬP THƠ ĐẤY ẮP TÌNH QUÊ 


        Tôi được ông thông gia giao nhiệm vụ : “in 100 tập THƠ LÀNG” cho các bạn đồng hương XUÂN HỘI (Nghi Xuân Hà Tĩnh). Đọc tập thơ hơn 100 bài của 13 tác giả, tôi thật sự xúc động về những tình cảm chân thực của người con xã XUÂN HỘI.
      Đã là THƠ thì phải hàm chứa chút Tình mà trước hết là tình yêu đôi lứa. Đấy là lề luật từ ngàn xưa. Trong tập THƠ LÀNG, không hiếm những vần thơ đẹp đầy hình ảnh và cảm động về tình yêu đó:


Đò anh chở em sang sông

Em đi lấy chồng anh chở bóng anh.

Mưa về thương lắm giọt tranh
Khóc chi để cả trời xanh nhạt nhòa.
                            (EM ĐI LẤY CHỒNG của LÊ VĂN NAM)
Cái tình yêu ấy khăng khít mặn nồng từ thuở còn “nỉ non dưới bóng tre” cho đến tận ngày đầu bạc răng long:
Hẳn em nhớ khi xưa,
Cùng ai ngồi trên cát,
Đêm về nghe biển hát,
Sóng chao trời đung đưa…
                        (NGHĨ GÌ THẾ EM ! của CHIẾN HẢI)
                                              * *

Gói mây hồng vào biển biếc quê hương,

Em gửi cho anh dạt dào sóng vỗ
Ơi tiếng sóng diết da niềm thương nhớ,
Để tháng ngày thao thức biển và em.
                      (LỖI HẸN THÁNG GIÊNG của LÊ THẾ ĐỀ)
                                               * *

… Tuổi già ập đến thật nhanh,
Ước gì mình được ngon lành như xưa.
Để rồi lại đón lại dưa,
Để rồi sáng nắng chiều mưa giận hờn.
Để rồi vẫn những nụ hôn,
Con tim rạo rực bồn chồn đắm say
           (EM VẪN CÒN XUÂN của NGUYỄN XUÂN NHÂM).
                                                 * *
Nhưng tràn ngập trong tập THƠ LÀNG là tình yêu XUÂN HỘI của cả những người con xa quê lẫn những người đang bám trụ trên mảnh đất đầu sóng ngọn gió này của huyện NGHI XUÂN (Xin cho tôi được phép không trích dẫn những tình cảm cao đẹp đó trong bài viết, vì cứ đọc tập thơ là bạn đọc sẽ thấy hết những gì mình cần tìm kiếm- Xin tìm đọc tập Thơ làng trên trang Slideshare.net theo đường link: http://www.slideshare.net/honglinhha7/tho-lang-for-slideshow hoặc xem trực tiếp ngay ở cuối bài này của blog).
      Tôi cứ tự hỏi: “Phải chăng tình cảm thiết tha với quê hương của người con XUÂN HỘI đã tạo nên sức mạnh để XUÂN HỘI vượt qua bão táp của đạn bom và bão lũ thiên nhiên, trở thành XÃ ANH HÙNG LỰC LƯỢNG VŨ TRANG của chúng ta? Trong suốt thời kỳ chống Mỹ cứu nước, 6000 người dân xã Xuân Hội đã:
328 trận đánh giặc cướp trên không,
6 trận đuổi tàu chiến địch lăm le cướp biển,
Bắt bảy biệt kích, tóm năm giặc lái,
Bao chiến công mãi mãi chói ngời…
Để có được danh hiệu cao quý này, một xã chỉ có 6000 dân đã có nhiều hy sinh to lớn:
163 người con Xuân Hội đã hy sinh, 
93 thương binh qua hai thời kháng chiến,
Hai mẹ anh hùng nước nhà phong tặng,
* *
      Các con và cháu tôi, vì bận công tác, bận học tập nên ít có thời gian để tìm hiểu quê nội quê ngoại của chúng, nhận lời làm tập “Thơ Làng” cũng là cơ hội tìm hiểu quê hương giúp chúng, một việc làm đáng làm và đã xong. Xin kính cáo các cụ bạn đồng hương XUÂN HỘI và qua đây gửi lời trân trọng chúc mừng tới những người con XUÂN HỘI anh hùng!
Chú thích ảnh đính kèm:

           1. Bản đồ Xuân Hội trong huyện Nghi Xuân Hà Tĩnh.
2. Chuẩn bị bàn giao 100 tập thơ đã in xong.
3. Bàn giao thơ cho đại diện Ban biên tập.
4. Ông ngoại thay mặt hai ông tặng cháu tập thơ để luôn nhớ đến quê ngoại anh hùng, cố gắng học tập phát huy truyền thống quê hương.